VINH À
VINH À… PHAN À…
Mấy hôm trước thấy dân Phan chia sẻ bài báo về bạn nữ sinh trường Phan đọc diễn văn chia tay cuối cấp làm cả trường bật khóc. Tự nhiên nhớ trường Phan, nhớ Vinh, nhớ cái thành phố nhỏ xíu mà phóng khoáng, sâu lắng và điên rồ. Cái thành phố mang trong mình sự ngang tàng kiêu hãnh đến đáng ghét, mà suy cho cùng, kiêu hãnh vì cái gì cũng chẳng thể chỉ rõ ra…
Trước hết nói về trường Phan. Mình học Phan Bội Châu những 4 năm, tính từ lớp 9. Tất nhiên là không được đọc bài diễn văn nào trước toàn trường, cũng không làm cho cả trường bật khóc (nhưng có làm vài ba bạn gái bật khóc hoặc âm ỉ khóc, đoán thế).
Ấn tượng về trường Phan với mình nhiều như quân nguyên, thậm chí có thể nhiều quá đến mức tràn bộ nhớ rồi.
Đại khái lọc lại thì có những key words như bỏ học, trèo tường, đu cổng, đến lớp muộn, đi ra ngoài chơi chán thì vào trường chui vào lớp bên cạnh gục đầu xuống bàn ngủ đẫy giấc, thầy nhìn thấy cũng không đuổi ra, hôm sau nói với mình: “Khôi muốn vào lớp thầy ngủ cũng được, nhưng cuối lớp còn bàn trống, em cứ nằm hẳn xuống ghế cho kín đáo, đừng làm ảnh hưởng các bạn”.
Dãy quán nước trước cổng trường Phan mình trốn học ra ngồi đến thủng cả ghế nhựa. Chỗ cái quán ông Định hay ông gì ấy, có lần một đồng chí lớp trên đánh nhau bị phi nguyên cây kéo dắt phập vào đùi, suýt đứt chim. Giờ về Vinh đi qua ngó thấy quán xá lạ hoắc rồi.
Mấy năm cấp 3 hầu như mình chỉ đến trường với mỗi một bộ quần áo bộ đội, mũ cối, dép lê. Đi học về cởi ra ném vào máy giặt, hôm sau lại mặc đến trường. Cái áo bộ đội cũ của bố mình giặt nhiều đến nỗi bạc cả màu, sờn cả vải…
Ấn tượng trường Phan là những lần đánh nhau sứt đầu mẻ trán, xe đạp mini Nhật tháo giỏ trơ vành lúc nào cũng giắt kè kè cái vót nhọn hoắt ở hộp xích, may chỉ mới rút ra dọa nhau. Nhưng mũ cối thì khác, còn nhớ năm lớp 10 tháng nào cũng phải mua vài ba cái mũ cối mới vì đem nện vào đầu thằng khác lõm cả mũ. Thế quái nào mình chuyên đi nện, mà chưa bị nện bao giờ
Trường Phan là mối thâm tình với ông anh học trên 2 khóa. Gọi là ông anh xã hội cũng được, vì giờ ổng ở Vinh, cũng chuyên đi làm “việc xã hội”. Xưa không chơi thân với ổng thì có khi mình hỏng con mẹ nó rồi. Coi như là may.
Trường Phan còn có mấy thằng bạn cứt cùng lớp. Toàn trò phá phách nghịch ngu lẫn cả nghịch khôn. Riêng phần này khéo viết được thành sách. Cái thời vui vẻ ấy nhiều khi đang buồn mà nghĩ đến lại không khỏi bật cười như thằng điên
Trường Phan có hai cô người yêu cũ, mình đã… cùng lúc theo đuổi suốt cả tuổi học trò. Có nhóm bạn gái thân, kiên nhẫn kèm mình bao nhiêu năm để bớt “chơi bời lêu lổng”
Nghe đến đây có vẻ hơi hướng học sinh cá biệt, nhưng dù có “cá biệt” thì thực tế là cũng mình rất ngoan, học cũng giỏi, và thầy cô rất quý ^^ Cũng giải Ba học sinh giỏi cuốc gia như ai, nhưng tất nhiên ở cái trường tanh tưởi như Phan Bội Châu thì giải Ba cuốc gia chỉ là muỗi. Mình có nhiều kỉ lục đáng tự hào hơn, chứ học hành thì hơi đâu mà so với bọn Phan. Có điều kỉ lục của mình không được ghi vào sổ truyền thống của nhà trường, như năm lớp 11 mình đi thi học sinh giỏi tỉnh được… 0.5 điểm, chắc thấp nhất trong lịch sử thi học sinh giỏi của tỉnh nhà, lí do: vẽ voi theo nghĩa đen rồi ngủ đến khi giám thị gọi dậy nộp bài.
Cách đây mấy năm mình về làm việc với tỉnh. Anh Lê Quang Huy, Phó bí thư Tỉnh ủy Nghệ An (là cán bộ người Hà Nội luân chuyển về địa phương) giới thiệu mình với cô Kim Chi, Giám đốc Sở Giáo dục & Đào tạo. Anh Huy vừa dứt lời thì cô Kim Chi đã nói “Em biết Khôi từ xưa rồi, Khôi là học trò cũ của em ở Phan Bội Châu, viết bản tự kiểm điểm hay lắm, dài mười mấy trang mà đọc xong các thầy cô ai cũng khen”
Trường Phan là nơi mình chính thức trở thành Đoàn viên vào cuối năm lớp 12, nhờ ăn theo đơn “kiện” của một thằng cũng cá biệt như mình, đẹp trai như mình và học giỏi cũng như mình. Không biết nó có kiện ra tận Trung ương như nó chém không, nhưng sau đó mấy ngày mình với nó được kết nạp Đoàn. Vào Đại học hai thằng học chung Khoa, rồi cùng được kết nạp Đảng trong trường. Giờ nó là Ủy viên Ban chấp hành Trung ương Đoàn TNCS Hồ Chí Minh, oai vật. À mà tuần trước mình cũng trở thành Ủy viên Ban chấp hành Trung ương Hội, cũng oai gần bằng nó ^^
Tiết mục “Trường Phan trong tôi” tạm thế đã. Còn đầy chuyện, kể ra có mà đến nghìn lẻ một đêm chưa hết. Giờ đến “Vinh trong tôi”.
Về cơ bản Vinh là thành phố chả có vẹo gì. Mùa hè nóng chảy mỡ (mỗi tội chạy 20 phút xe máy ra Cửa Lò tắm thì cũng sướng), còn mùa đông thì lạnh. Như mọi mùa đông ở miền Bắc này, nhưng gần biển chắc có lạnh hơn.
Vinh có đặc sản cam Vinh nhưng trồng ở Nghi Lộc hoặc Nghĩa Đàn, có đặc sản cu đơ sản xuất ở Hà Tĩnh. Ơ mà đúng, tóm lại Vinh chẳng có đặc sản gì ngoài trai Vinh, đây là nghe bọn con gái Vinh nó nói thế ^^
Đùa đấy, Vinh có cháo lươn, cháo bồ câu, xôi trứng, bánh bèo, chè khoai, ốc xào, bánh mì thịt nướng… Đồ ăn vặt của Vinh có thể gọi là đặc sản được, vì cũng những món đấy nhưng ở Vinh có chất riêng, không giống bố con thằng nào cả.
Về kinh tế hình như Vinh chẳng có ngành nghề gì phát triển, công nông thương nghiệp đều vừa vừa. Nhưng nghe nói tiền buôn lậu gỗ, tiền ma túy, và đủ các loại tiền gì gì ấy cứ đổ vào Vinh. Cái thành phố nhỏ xíu mà đứng thứ tư thứ năm cả nước về lượng kiều hối, có mật độ xe ô tô trên dân số lớn nhất Việt Nam. Bạn bè mình ở Vinh hầu như đứa nào cũng có nhà có xe, mà lương có khi chỉ cỡ chưa đến gấp đôi tiền ăn sáng của mấy thằng Vinh kiều đang chạy wave alpha sấp ngửa mưu sinh ở Sài Gòn, Hà Nội. Chịu không hiểu nổi.
Chất của Vinh là ngạo nghễ và kiêu hãnh. Có thể vì chả có vẹo gì nên phải ngạo nghễ và kiêu hãnh chăng. Có lẽ cũng vì thế mà nhiều người xứ khác ngại và ghét dân Vinh. Nhưng có hai điểm, thứ nhất là mày ghét kệ mẹ mày, đéo quan tâm. Thứ hai là bạn chơi thử với dân Vinh đi, sẽ thấy có cái chân thành, sâu lắng, và phóng khoáng. Mình nhiều bạn bè ở khắp miền Tổ quốc, chưa nói đến Tây Tàu, chỉ so trong Việt Nam thôi, thì thằng trai Vinh kẹt xỉn nhất cũng còn phóng khoáng chán. Tất nhiên cũng có trường hợp cá biệt, vùng nào chẳng có những thằng ỉa ra cứt sắt, vùng nào chả có anh em chân tình rộng rãi, tứ hải giai huynh đệ.
Nói gì thì nói, trường Phan và thành phố Vinh vẫn là thứ lấp lánh của thời niên thiếu, mà mỗi kẻ cựu Phan xa nhà đều rất đỗi tự hào mỗi lần nghĩ đến. Gặp nhau nơi đất khách quê người, chỉ cần nghe Vinh à, Phan à, là nên chuyện. Bao nhiêu Vinh kiều trên đường lập nghiệp ở phương xa đã thành công, trở nên giàu có, cũng nhờ mấy cái Vinh à, Phan à như thế. Và tất nhiên, khi có quê hương bè bạn trong tim, thì sẽ không chỉ giàu có, thành công, mà còn hạnh phúc.
Dù đi khắp Bắc, Trung, Nam
Trong tim luôn có sông Lam, núi Hồng…
Hà Nội, 26/5/2017.
Hay!
Mẹ vợ anh chắc khiếp đen mấy thằng học trò bọn em đấy
Mần em cụng bồi hồi. Bựa dừ còn lôi ảnh xưa ra nghía.
Tuyển về là BTV đi Phương =))
Nhìn mặt là biết chất chơi của chú, nhưng đọc xong mới biết còn kinh hơn. Lần sau vào SG ý ới anh ngồi bữa nhé
Vâng anh ^^
Viết dài như này làm PV thôi Vi :))
Èo! Xợ dồi. Fr.list của mình 51% Vinh, 90% chỗ í Phan. Mà mình biết mỗi Cháo lươn vì có mối tháng cho 1 lần lươn xịn
Chị có cần bánh mì ăn với cháo lươn không
Cô ra đề phân tích 1 nhân vật trong truyện dân gian. Có thằng chọn bố của Chữ Đồng Tử. Làm được mấy dòng, quay sang hỏi mình: Hiếu ơi, ngoài việc nhường khố cho con thì còn có chi nựa…
Cái ông bố ấy có tên họ đầy đủ ghi rõ ràng trong SGK lớp trưởng nhé: Chử Cù Vân. Hồi đó Khôi nghĩ làm gì có ai có thể để lại một dòng tên họ trong tiến trình lịch sử hàng nghìn năm của văn học dân gian mà lại không xứng đáng được coi là một “nhân vật”. Càng về sau này nghiên cứu trải nghiệm cả về văn hóa dân gian, khoa học tâm linh, thuyết nhân quả… Khôi càng thấy Chử Cù Vân đúng là một nhân vật tầm cỡ. Nếu hồi đó mà có kinh lịch như bây giờ thì cô Tỵ phải cho bài đó 10 điểm chứ không phải chỉ 7.5 điểm đâu, hí hí.
Ôi trời, có làm vài bạn gái bất khóc nữa chơ…. Cô Tỵ bảo quân nớ nhìn rứa chơ gái nỏ theo mô. He
Toàn theo gái thôi ạ
Ừa. Con chó Vàng của lão Hạc cũng tầm cỡ lắm. Thầy Phong khen nức nở
Cậu viết bài về năng khiếu vinh đê,nhớ kể cái chuyện gì gì với an sỹ trong nhà vệ sinh nhé,kekeke
À có, vụ đó hay, nhưng để xem khi nào kể thì hợp lí :))
Tôi nhớ mãi vụ đấy,mình làm trọng tài mà chắc có lẽ còn run hơn cả 2 vận động viên,keke
Khi nào gặp mặt ôn lại vài kỷ niệm cho nhớ hè
Dự là có 2 đứa con gái bồi hồi lao xao
Có Huyền ko đó?
Đúng là giọng văn của thằng zai Vinh, bạn nữ nào lớp văn làm bài cho mình tìm lại hình ảnh gái Vinh tí đê Nguyễn Thị Thanh Hiếu, Thu Tra
Hình ảnh gái vinh là rượu uống lần nửa chai lavie
Hay để tau viết thêm bài “Gái Vinh trong tôi” nha
Anh học khoá mấy ạ? Em học k21
Dạ em học K26 hay K28 gì đó nhớ không rõ lắm ạ, chắc phải hỏi lại mấy đứa cùng khóa chứ ngày xưa bỏ học suốt ngày có nhớ đâu
Giờ chỉ còn tiếng nhiếc con, mắng chồng thôi Van Anh Vlva
Haha. Khổ chủ mô rồi. Trả lời cái coi mồNguyễn Phan Huy Khôi
C3 chắc nhiều chuyện hơn Van Anh Vlva, 🙂
Hoá ra là em. Nhìn tra 🙂
Phi Hùng :)))
2 đứa là cùng khoá sâu sắc Huyền ạ, chớ chắc có vài em khoá dưới tương tư Khôi nữa
Do chị trẻ thôi, chứ em trẻ mà ^^
Khi nào là khi nào :))
Nguyen phan huy khoi chỉ được cái bẻm mép thôi. Chỉ ba hoa với Nguyễn Thị Thanh Hiếu, Cẩmtú Trần là giỏi. Anh đố chú cá ở vũng áng bây giờ còn nữa ko, bài văn chia tay vừa rồi ai viết???
Bài văn chia tay báo đăng đầy. Còn cá Vũng Áng còn nữa không thì nhà cháu có ở Vũng Áng đâu mà biết
Ờ hồi đó Khôi lù hot quá chời
Thu Khang cũng cân đối với tâm hồn của thằng Vinh kiều thôi. nhưng đang chờ Nguyễn Phan Huy Khôi làm thêm bài gấy Vênh trong hấn để coi tau tìm được tau ở khúc mô
Bạn của Lê Ngọc Tú là phải .chuẩn form luôn.một chữ thôi.NỂ
Phần viết về Vinh hơi nhạt..
Vốn nó nhạt mà. Có cái vẹo gì đâu
Cò lẹ rứa.!
Chơ con mô mà uống gớm rứa Phi Hùng?
Giừ mà mần quả tản văn về Phan và thành Vinh thì cụng nhọc đó hầy? Viết khi mô cho hết. Để các bạn giỏi Văn viết, ta đọc rồi đến đoạn đúng quá vỗ đùi đét 1 phát là được rồi!
Bạn Khôi trong tớ là 1 cậu bé quàng khăn đỏ dù mùa đông hay mùa hè. Là cậu bé vứt cuốn sổ chép phạt của tớ xuống cống và định lấy gạch để xử tớ, là cậu bé nghe nhầm từ “tâm sinh lý thay đổi” của tớ thành “sinh lý thay đổi” nên hận tớ suốt bao nhiêu năm! Và cuối cùng là cậu bé không chê tớ xấu dù trong lòng nghĩ rằng tớ rất xấu khi lần đầu tiên học chung lớp. Tóm lại là người góp phần tạo cho tớ tính tự ti hồi nhỏ và tự tin khi đã là 1 gái Vinh trưởng thành!
Xem ra Khôi tội tệ phết nhở
Bạn Khôi hồi cấp 1 ngoan lắm mờ lên C3 lại “đổ đốn” thế nhỉ? Tất nhiên hồi C1 cũng hơi kiêu, suốt ngày bá vai bá cổ thằng Đường Quang Huy và chỉ chơi với các e cỡ như Q Chi chứ chẳng bg để mắt tới bọn tớ kk
Ôi bạn Lam Anh còn nhớ à? Ngày xưa mình thích Q Chi lắm ấy, Quang Huy Đường cũng thế phải không
nhất anh đấy, năm 80 mà nhà đã xài máy giặt.
Khoảng những năm giữa thập niên 90 rồi cụ ạ. Nhà cháu còn nhớ đó là cái máy giặt cửa trên hiệu Sanyo hàng nội địa của Nhật. Dân Vinh chịu chơi mà, hồi đó có máy giặt tất nhiên là không nhiều nhưng chẳng có gì kì lạ ạ 🙂
Thế bây giờ không hot á Huyen Nguyen
Bạn hiểu mình mà Nguyễn Phan Huy Khôi
K mần ăn chi được nựa nên hết hót rồi nha cụ
thôi thôi, để vài bữa về Vinh đọ lại. Tú điên lại làm trọng tài tiếp nhá
Không! Chỉ là kỉ niệm đẹp thôi mà! Khôi sống rất thật!
Nguyễn Phan Huy Khôi nhớ nhiều chứ. Hồi đấy ko biết trêu Khôi yêu bạn nữ nào(quên tên) , có đứa chạy sang mách lẻo với cô Mai CN mà cô đập mình và bạn Phương Mai gãy cả 1 cây thước dạy học của cô. Nhớ đời!
Bị cô đánh là đúng rồi, mới lớp 1 lớp 2 học không lo học cứ đi trêu chọc bạn bè, yêu với chả đương, hihi
Tu Thi Thanh Chu
Cái này phụ thuộc cảm nhận từng người, nhưng em lờ nhờ chứ ko oách như các bạn này nên Vinh à, Phan à trong em nó cũng lờ nhờ hơn nhiều Chau ạ